Vây quanh K’ Bin là những thân cà phê quặn mình, khô khốc. Hắn ngồi đó trên triền đồi, buồn buồn như hoàng tử bé khi thấy lũ cừu đã ăn mất những đoá hồng màu đỏ. Không như những đôi mắt người Kinh, thường giăng giăng lớp sương mờ đục. Dưới hàng mi rậm, đôi mắt K’ Bin hun hút, sâu thẳm bên trong là núi đồi, là đại ngàn u tịch.
Giữa khoảng trống im lặng của vài câu nói rời rạc, là câu hỏi lảng vảng trong đầu mình: Hắn cần rừng hay cần văn minh chúng ta đem tới ?
Từng thớ đất đã bị cắt phăng rồi, bằng “rìu và lửa”, chúng ta có tách họ ra khỏi núi rừng, rồi bỏ họ lại, trơ trọi lên những rẫy- đồi khát nước. Chúng ta có thọc sâu “lưỡi cưa” vào sự cân bằng của tự nhiên, làm bặt im tiếng gọi sâu thẳm từ trong bản thể ?
Nhớ có lần giữa hang Quảng Bình, mọi người kháo nhau: Thằng ấy là con rể ông vua Sơn Đoong, nó được chọn vì là người địu được những thân gỗ lớn, nặng nhất lao ra khỏi rừng. Đêm đó cuộn mình trong túi ngủ, giữa cơn mưa rừng già rả rích, mình chập chờn mơ thấy những hình nhân ma quái khổng lồ, trắng bạch, trơ trụi không mảnh vải, lao ra khỏi rừng với trên vai là thân cây đầy máu.
Mọi người hỏi mình sao không tập trung vẽ, mà lại đi trồng cây ? Với mình dọn dẹp bớt các vách tường, tạo ra một khoảng trống, trồng thêm một ngọn cây, đặt đôi chân trần lên cỏ. Là ta tự mở ra một cánh cửa để được trở về, được đối thoại với thiên nhiên; với mùa; được học về bản chất của sự thật; được lắng nghe tiếng nói thì thầm vọng về từ cổ xưa…
Chỉ cần thấy ai thương một nhành cây, là bên trong mình nhen nhóm lên một nỗi dịu dàng. Mình bất chấp tin đó là người tốt. Họ cho mình tín hiệu đây là “đồng loại”.
Nói yêu thiên nhiên, nhưng chúng ta ngại từng vạt nắng, sợ vài giọt mưa khi phải bước qua một khoảng sân nhà. Chúng ta tự vây mình vào lồng kính với một môi trường bất biến, mà quên đi rằng: Con người cũng là sinh vật, sống dưới chu kỳ tuần hoàn sinh học của đất trời.
Rabindranath Tagore đã từng nói: Cây cối là nỗ lực bất tận của mặt đất để nói với thiên đường đang lắng nghe.
Ngày mai, nhất định ngày mai mình sẽ lên lại ngọn đồi trơ trọi ấy, để rải những hạt mầm, vun từng cây giống nhỏ. Và mình tin rằng: Rồi đây, chỗ K’ Bin hay ngồi sẽ mọc lên nhiều cây cỏ….
Ps: Nhìn lại căn nhà của anh Pham Dinh Nguyen Thy Thanh sau 2 năm thấy xúc động, không phải căn nhà mà vì: “Vườn ai mướt quá xanh như ngọc”
- Để được chấp nhận vào tổ ấm của Thiên nhiên không tốn gì cả. Không ai bị từ chối, chỉ có người tự từ chối mình. Bạn chỉ phải kéo rèm cửa sổ. ( Henry David Thoreau )
- Photo: Cám ơn Quang Trần Kiên Trần
Chờ nhé Binh Pham Max Vu Quân MP
Nơi ấy …