Tụi mình không phải người Đà Lạt! Một dịp tình cờ gặp nhau ở Đà Lạt, thời gian chắc vẫn chưa đủ tháng, vậy mà liều rủ nhau nán lại thành phố này cùng làm home.
Từ những ngày đầu, tụi mình vẫn hay nói: đến và ở lại Đà Lạt là một cái duyên. Chưa biết có thể gắn bó với nơi này 1 năm, 3 năm, 10 năm hay cả đời. Nên, điều duy nhất tụi mình làm là trân trọng từng chút. Từ cây gỗ đầu tiên Triều và Thắng đem về, đến cành thông cuối cùng Trang và mình nhặt lượm. Đập tường, cưa gỗ, đóng sàn, sơn nhà, trồng cây, làm bếp,... tụi mình, đã tự làm tất cả. Có lẽ cũng vì vậy, mà mỗi góc nhỏ của nhà đều có nhiều hơn một câu chuyện.
Tụi mình theo hướng nhà gỗ và decor kiểu cũ. Vật decor tuy không phải hàng xịn nhưng nhiều thứ thú vị lắm, và hầu như chi tiết nào cũng có câu chuyện của riêng nó vì đa số là đồ thủ công tự làm. Có hôm đang lượn mua hương thảo về trồng, thấy cành khô ven đường thế là tay xách nách mang lôi về nhà bằng được để làm cây treo đồ. Hôm khác đi chợ uống nước dừa, uống chưa hết ly đã mon men lại xin người ta gáo dừa mang về trồng cây.
Tụi mình hay gọi căn nhà nhỏ này là "Nhà của những tay mơ", mơ mộng và có cả mơ hồ. Tụi mình cũng đều không phải dân chuyên xây dựng, nên căn nhà vẫn còn nhiều khiếm khuyết. Dịch bệnh 2 năm, nhà cũng vừa tròn 2 tuổi, tổn thất nhiều do dịch bệnh, nhưng may mắn, tụi mình cũng nhận lại được nhiều điều, lần đầu cải tạo nhà, lần đầu làm du lịch, lần đầu học về nông nghiệp hữu cơ và còn nhiều lần đầu khác nữa.
Nhà tụi mình nhỏ xíu, không là gì ở ngoài kia, nhưng với tụi mình, đó chính là tất cả. Vì ở đó có ước mơ, có kỉ niệm, có vấp ngã và có tất cả tuổi trẻ của tụi mình.