Cảm hứng Sông Hồng - Nơi màu phù sa và ký ức hoà quyện thành không gian sống

    Cập nhật ngày 01/11/2024, lúc 10:0011.597 lượt xem
    • Thiết kế
      Trần Ngọc Diệu - Qbi.Corp
    • Thi công
      Ray Architect - Hoang Minh Tue

    Bạn hỏi thăm, đi Hà Nội làm nhà cực không ? Mình trả lời: Nói chung cũng nhàn! 

    Chủ nhà thì hồn hậu còn hơn dân miền Tây. Căn hộ thì view sông Hồng bao bọc một vòng cung, bên kia là cầu Long Biên dựng ngang sừng sững. 

    Mình chỉ việc lấy màu phù sa dưới sông nhuộm lên căn hộ. Các bề mặt gỗ thì mình lấy mấy trạng thái của đất, cát khi nước sông đi qua. Ghé xưởng Vu Binh Minh cạnh đó, thì được bạn lôi ra tác phẩm “Cầu Long Biên ngày trở gió” đầy bụi tặng. Chiều thăm bạn Đoàn Văn Tới, thấy mấy bức tranh vẽ những người tắm “nude” - sông Hồng thì ôm về luôn. 

     

    Mình có nhiều kỷ niệm với sông Hồng. Hồi mới đi làm, ra Hà Nội vào mùa đông, đang lang thang trên triền đê thì được mấy chú tắm sông lôi vào rủ rít thuốc Lào. Cảm giác chênh vênh đó khơi gợi mình viết bài báo cũ này. 

    “Nửa đêm em nhắn tin: Anh viết về hội hoạ đi, về cách xem tranh đó. 

    Thật tình anh có thích nhưng kiến thức thì hạn hẹp lắm, Việt Nam có vài danh họa thôi mà mỗi lần mọi người hỏi anh toàn phải cậy bác Google. Anh rất lười nghiên cứu, ngay cả với ngành kiến trúc được học. Có lần trong một buổi “talk”, mấy bạn sinh viên hỏi về triết lý thiết kế của các kiến trúc sư đại thụ, anh ú ớ… luôn trên bục giảng.

    Nhớ mùa đông năm đó khi chiếc taxi dừng tại sân bay Thượng Hải, anh mới phát hiện số tiền Yuan đang có ko đủ trả cuốc xe. Cuống cuồng anh lao đi tìm nhà băng đổi tiền, khi quay vào quầy “check- in” đã hiện lên chữ “Close”. 

    Không còn chuyến bay gần, một mình anh kéo va-li lang thang giữa sân bay vắng ngắt, với tiết trời gần 0 độ. Ngồi xuống băng ghế inox mà như chạm phải băng, anh rét run, lập bập lấy “headphone” gắn vào tai. Giọng hát Hà Trần liêu trai cất lên:  

    “Lữ khách sông Hồng còn đi mãi.

    Trời đất mang mang cõi hồng hoang. 

    Một cánh chim bằng áo tả tơi....

    Có ai về trong gió trong mây

    Có ai ngồi nghe gió heo may, đợi chờ”

     …..

    Nước mắt anh tự dưng tuôn dài xuống ! Ngay khoảnh khắc đó anh thấy mình đang liêu xiêu trên bờ đê sông Hồng phần phật gió, rét run tơi tả giữa bầu trời mùa đông xám ngoét. 

    Anh hay nghe “R n B” vì cảm giác được len lỏi trong từng khe mạch máu, nghe rõ hơi thở và nhịp thình thịch...của tim. Anh cũng thích dòng nhạc “Trance”, khi “beat” nhạc nổi lên a như được bao bọc bởi không gian của căn phòng lớn, độ rền- vang nhấc anh lâng lâng bay lên, xoay vòng. 

     

    Không biết chơi nhạc cụ nào nhưng thi thoảng anh cũng chui vào nhà hát lớn, một mình, thưởng thức nhạc giao hưởng. Không có lời và hình ảnh ca sĩ dẫn dắt, trí tưởng tượng đưa anh vào một không gian bao la hơn. Nơi anh chợt lạc vào một phiên chợ huyên náo, leng keng tiếng chuông lạc đà, lảnh lót tiếng rao của các chàng trai Ba-Tư. Rồi bỗng chốc anh được trôi theo vó ngựa rầm rập của một đoàn quân, đang ào ạt tuôn ra từ sườn núi rồi lao qua đại vực...

    Đứng trước một tác phẩm em đừng e ngại mình không biết, đừng cố hiểu và nắm bắt nó như cách em học và nấu một món ăn. Bỏ qua những định kiến, giữ sự hồn nhiên và trong suốt, để trí tưởng tượng tự do, em sẽ thấy phép lạ xảy ra. Phép lạ sẽ phóng thích những kìm nén bên trong em, đưa em vào một không gian mới, thênh thang. Nơi đó em là sương mù, là biển xám mùa đông, là đồng cỏ lau dại rạp mình trước gió.... Bất chợt, em cũng có thể chìm vào nỗi cô đơn vô hạn của một người xa lạ và sống một đời sống khác, rất xa thực tại.

    Lão Tử đã nói: “Chúng ta nhào nặn đất sét để tạo một cái nồi, nhưng chính sự trống rỗng bên trong mới khiến nó trở nên có ích”. 

    Em biết không, những ý nghĩa đúng - sai chỉ là thời điểm, sự nắm bắt chỉ là hữu hạn. Chỉ có không gian - khoảnh khắc đó mà em sống với… là thật. Nó là của em đó, không ai đánh cắp được. Rồi chúng sẽ đông lại thành ký ức, chìm sâu nơi tầng đáy. Một lúc nào đó khi đã đủ đầy, chúng sẽ tan ra thành một nét vẽ, câu thơ... hoặc biến em thành một “con người to lớn“ hơn. 

    Những “con người to lớn” sẽ vẫn trôi trên dòng sông buồn bã của giống loài mình. Nhưng sẽ không chìm xuống đâu, vì họ đã nhận ra: Mình thật nhỏ bé!

    Ps: căn hộ của người con Hoàng Hương Giang, Đông Anh Phạm làm cho bố mẹ 

    - Cám ơn Quý Xuân Bùi, lần đầu làm việc với NAG Hà Nội, các bạn nhiệt tình quá. 

    - Thiết kế: Trần Ngọc Diệu - Qbi.Corp

    - Thi công: Ray Architect - Hoang Minh Tue 

    -  Sàn gỗ và một số fur gỗ: Huy Öko- 282

    -  Một số sản phẩm khác từ NORDIC

     

     

     

     

     

     

     

     

     

     

     

    Đáy sông ( tự chụp )

    Khi nước đã đi qua ( tự chụp )

    Tự chụp

    QBI CorpTheo dõi

    Bình luận

    Hoàng Thị Mỹ Hằng

    Đèn trần có hình dáng độc đáo quá cảm giác như cái đèn lồng í ạ

    1 month agoTrả lờiChỉnh sửaXóa0

    Hoàng Mỹ Anh

    Căn nhà có quả view đỉnh ghê

    1 month agoTrả lờiChỉnh sửaXóa0

    Nguyễn Bảo Khánh

    Đúng là bài viết của QBI Corp có khác, đọc phát biết liền

    1 month agoTrả lờiChỉnh sửaXóa0

    Hãy đăng nhập để bình luận về bài viết này!

    Bài đăng liên quan

    Chuyện nhà

    Xem tất cả

    Kho kiến thức

    Xem tất cả

    Đời sống

    Xem tất cả

    Xu hướng

    Xem tất cả

    Happynest Story

    Xem tất cả

    Sự kiện

    Xem tất cả

    HappynestTV

    Xem tất cả

    Thảo luận

    Xem tất cả

    Ăn - Chơi

    Xem tất cả
    • 0
    • 0
    • 4
    • 0